Mình vừa trở về từ Paris sau một chuyến đi bốn ngày, đây là lần đầu tiên mình ra khỏi Đức và trải nghiệm nhiều thứ như vậy, tuy nhiên chuyến đi Paris này mình sẽ kể ở bài sau.
Còn bài lấy cảm hứng từ việc nình tình cờ coi được một video phóng sự về món quán ăn ở Sài Gòn, cái video nó không xoay quanh ẩm thực, mà quay quanh những câu chuyện của Sài Gòn, của những người bán hàng, của gia đình họ.
Nỗi nhớ Sài Gòn da diết. Mình ở Sài Gòn 7 năm, đó là mảnh đất thứ hai sau nơi mình sinh ra mà mình có nhiều kỉ niệm, nuôi dưỡng mình nhiều như vậy. Hành trình bảy năm đó được khởi nguồn từ những mùa hè năm 2012 và 2014, những năm khi mình vào Sài Gòn chơi vào kì nghỉ hè, những năm mà mình mới chỉ học trung học, căn phòng 12 mét vuông nơi mình ở chứa rất nhiều kỉ niệm, lần đầu được ăn kem kẹp, được ăn bò kho, được đi trên những chuyến xe lam nổi tiếng của Sài Gòn thập niên nước.
Hình 1: Xe Lam Sài Gòn xưa (Nguồn: Internet)
2017 mình bước vào Sài Gòn để học Đại học, đó quả thực là một khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời, mình được làm những điều mình chưa bao giờ có cơ hội được làm, gặp những người mình cần gặp và yêu người mình cần phải yêu. Thời gian trôi qua, mình tốt nghiệp vào những ngày mà đại dịch Covid đạt đỉnh, mình vẫn kẹt gần cả năm trời ở đây, nhưng thực sự với mình thời gian được ở với người thân đó thật tuyệt vời.
Rồi dịch cũng qua, mình chuyển ra sống riêng và cũng dần có những công việc ổn định, thu nhập ở mức rất tốt nếu so với kì vọng của mình. Mình trọ ở một căn trọ nhỏ gần đường Vạn Kiếp, Bình Thạnh. Thời gian rong ruổi đó quả thực có nhiều biến cố, nhưng cũng đầy trải nghiệm.
Sài Gòn đẹp đến mức đi tới đâu mình cũng so với thành phố này, Paris đông đúc và lộn xộn cũng khiến mình bật lên “giống SG nhỉ”, hay thành phố Frankfurt bên dòng sông Main của Đức với kiểu kiến trúc nhà cao tầng chọc trời lại làm mình liên tưởng đến khu Nguyễn Huệ – Đồng Khởi – Ba Son – Thủ Thiêm ở SG.
Hình 2: Góc chạy bộ cạnh bờ kè của mình sau cơn mưa
Nhớ mãi cái mùi đất ướt, tiếng huyên náo của thành phố sau những trận mưa đầu mùa, thành phố này chẳng bao giờ chịu ngủ, dù là giờ nào đi chăng nữa, một góc nào đó của thành phố vẫn có người đang theo đuổi sứ mệnh sống của họ.
Trong một cuốn sách mà mình rất thích, cuốn “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” của Phạm Lữ Ân, chương đầu tiên tác giả có câu ““Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái nhà…””. Quả thực vậy, cảm giác thuộc về luôn là cảm giác để định hình ta là ai, đây là đâu và ta đang làm gì với đời ta.
Bài viết này lộn xộn, có thể sẽ kèm vài cảm xúc da diết nhớ nhà, nhưng mình nghĩ phải có những trải nghiệm như này trong đời, ta mới có thể lấy được cảm giác nhớ nhà, cảm giác được trở về. Nói chẳng đâu xa, lúc đi Pháp về đến bên dòng sông Rhine – biên giới tự nhiên giữa Pháp và Đức, mình lại cảm thấy mọi thứ trở nên thân quen, cảm giác mình đang trở về nơi mình thân quen.
Dải đất hình chữ S và Sài Gòn vẫn sẽ ở đâu đó trong trái tim mình, là một phần định nghĩa mình là ai, còn ở thời điểm hiện tại mình sẽ phải cố gắng cho một tương lai tốt đẹp hơn, trong cái video mà mình đề cập đến ở đầu bài, cha của chủ quán đã nói “Cha không sợ con nghèo, cha chỉ sợ con dốt”, và mình vẫn đang trên hành trình “xoá dốt” và mang lại nhiều giá trị hơn.
Tây Đức, 28 tháng 7 năm 2024